Hành trình của người mẹ
Độ hot 1Có 304 lần đọc1/9/2011 10:08
Người mẹ trẻ bước chân trên con đường đời. “Đường có dài không? – người
tự hỏi. Thiên chức của người mách bảo rằng: "Phải, và đường cũng sẽ khó
khăn. Và bạn sẽ già nua trước khi đi đến cùng. Nhưng cuối con đường sẽ
luôn tốt đẹp hơn điểm khởi đầu gian nan”
Nhưng người mẹ trẻ đang rất hạnh phúc. Đến nỗi không tin là có gì còn
tốt hơn thế trong những năm tháng tới. Người chơi với con trẻ, đem cho
con hoa và quà, tắm cho con trong dòng suối mát trong, và mặt trời chiếu
sáng lên chúng, và người mẹ trẻ muốn hét lên rằng: “Không có gì đáng
yêu hơn thế!”.
Và đêm xuống, và bão đến, đường tối tăm, con cái của người run lên bần
bật vì sợ và lạnh. Người mẹ kéo chúng đến gần mình hơn, ôm lấy chúng và
đắp cho chúng những gì Người có được, và con cái của người nói: “Mẹ à,
con không sợ nữa, có mẹ ở đây thì không điều gì xấu có thể đến gần”.
Và buổi sáng đến, thấy rõ ngọn đồi trước mặt. Đám con của người leo lên
đó và thấm mệt. Người mẹ cũng thấm mệt. Nhưng lúc nào người mẹ cũng nói:
“Thêm chút kiên nhẫn nữa đi con, mình sắp đến rồi”. Vậy là đám trẻ tiếp
tục leo, và khi lên đến đỉnh, chúng nói: “Mẹ, chúng con đã không thể
làm được nếu không có mẹ” .
Còn người mẹ, khi nằm trong đêm, nhìn lên những vì sao và nói: “Ngày hôm
nay tốt hơn ngày hôm qua, con cái ta học được chịu đựng khi đương đầu
với gian khổ. Hôm qua ta cho con sự can đảm. Hôm nay ta cho chúng sức
mạnh”.
Và ngày đi qua, tuần đi qua và tháng và năm, và người mẹ trở nên già
nua...Người nhỏ lại và lưng còng. Nhưng con cái của Người thì cao to,
khoẻ mạnh và đi vững vàng đầy dũng khí. Và khi đường đời chông gai,
chúng tìm đến người, xem người sáng như lông vũ của loài chim quý, và
sau cùng, chúng có thể lên đến ngoại đồi, trên đỉnh đồi nhìn ra trước
mặt là một con đường sáng chói với những cổng vàng rộng mở.
Và người mẹ nói: “Ta đã đi đến cuối cuộc hành trình. Và bây giờ ta mới
biết tại sao ở cuối đường luôn luôn đẹp hơn lúc khởi hành, vì con cái ta
đã có thể tự đi một mình, và con cái chúng theo sau”. Và đám trẻ thì
nói: “Mẹ sẽ luôn đi cạnh chúng con, mẹ ạ, ngay cả khi mẹ đã đi đến thiên
đàng!”.
Và chúng đứng dậy tiễn người mẹ đi một mình, những cánh cửa đóng lại sau
lưng. Và chúng nói: “Chúng ta không còn nhìn thấy người được nữa, nhưng
người vẫn sẽ luôn quanh đây. Người có ý nghĩa nhiều hơn ký ức. Người là
quà tặng của cuộc đời”.